Cái nắng mùa hè đã bắt đầu oi ả, từ miền ký ức bỗng dội về trong tâm trí miên man từng chùm phượng đỏ rực của con đường Hồ Xuân Hương. Nơi mà từ trường mầm non Mi-Xô(nay là trường Kim Đồng ở đường Lý Tự Trọng), hằng ngày tôi vẫn được bố mẹ đón về cơ quan bố, đi ngang qua đây tới Ban Tổ Chức Chính Quyền(nay là Sở Nội Vụ). Đây là con đường có những cây phượng lâu năm nhất Hải Phòng, và cũng là phố Tây, nơi tập trung của các tòa nhà Lãnh Sự Quán các nước ở Hải Phòng khi đó. Trong cái không gian có phần tĩnh lặng của con phố “chính quyền” này, dường như những chùm phượng vĩ lại tỏ ra mãnh liệt hơn ở những chỗ khác. Ngước mặt lên trời, là bắt gặp cả chùm sắc đỏ tươi, kết thành mảng, rực lên trong cái nắng chói chang của ngày hè. Phượng là Hải Phòng_Hải phòng là Phượng; cũng như mỗi con người của thành phố này, từng chùm hoa cứ mỗi ngày rực cháy, hết mình, ngạo nghễ, có phần hơi kiêu căng và tự tin như thể chẳng có gì có thể “rực” hơn mình được nữa. Lạ một điều, cho dù có cháy đến những chùm hoa cuối cùng, thì sắc đỏ cũng vẫn chẳng hề phai đi chút nào. Ngày đó mỗi lần được đi chơi xa, tôi cứ thầm quan sát và so sánh với hoa phượng ở Hà Nội, ở Nam Định, … cũng có những cây phượng lớn, lâu năm, nhưng hoa và sắc thì không nơi nào có thể bằng Hải Phòng cho được. Ở những nơi ấy_ Hoa phượng chỉ màu cam.
Thế rồi, cuộc sống cũng vẫn có nhiều biến đổi, không còn phố Tây, con đường cũng nhộn nhịp hơn vì người ta lấn chiếm xây nhà ra hết cả các mặt đường xung quanh đây. Suy cho cùng vì cuộc sống người ta cũng sẵn sàng phải cơ hội và bon chen. Cả những cây phượng lâu năm cũng bị đốn hạ trong một chương trình thay đổi cây xanh cho vỉa hè mà thời đó người ta cổ súy và khen nó như “Tầm nhìn chiến lược”. Lí do thì vô vàn: trẻ con ném gạch và dép vào đầu người khác, trẻ con trèo phượng ngã gây tai nạn, cành phượng mềm và yếu dễ nguy hiểm trong giông bão. Họp lên họp xuống, người ta thay nó bằng một loại cây khác dễ trồng, quan trọng là an toàn hơn. Nghe đâu giống này có gốc ở miền Trung, cũng đã có mặt ở Hải Phòng lâu rồi nhưng vào cái thời mà hoa phượng còn ở khắp mọi nơi, chẳng mấy ai nhắc đến nó. Cây thì thấp, thân sù sì và già cỗi, hoa thưa và tím một màu ngằn ngặt.
Để rồi, trong ký ức mỗi người Hải phòng, người ta nhớ cây phượng nhiều hơn, hoài niệm về cái thời hoa đỏ rực cháy mãnh liệt nhiều hơn. Chẳng gì có thể thay đổi được cái tên của thành phố Hoa phượng, chẳng gì có thể thay đổi được tình yêu mãnh liệt của người Hải Phòng dành cho Hoa phượng, cho dù nơi đây bây giờ chỉ thấy nhiều bằng lăng ./.
Thế rồi, cuộc sống cũng vẫn có nhiều biến đổi, không còn phố Tây, con đường cũng nhộn nhịp hơn vì người ta lấn chiếm xây nhà ra hết cả các mặt đường xung quanh đây. Suy cho cùng vì cuộc sống người ta cũng sẵn sàng phải cơ hội và bon chen. Cả những cây phượng lâu năm cũng bị đốn hạ trong một chương trình thay đổi cây xanh cho vỉa hè mà thời đó người ta cổ súy và khen nó như “Tầm nhìn chiến lược”. Lí do thì vô vàn: trẻ con ném gạch và dép vào đầu người khác, trẻ con trèo phượng ngã gây tai nạn, cành phượng mềm và yếu dễ nguy hiểm trong giông bão. Họp lên họp xuống, người ta thay nó bằng một loại cây khác dễ trồng, quan trọng là an toàn hơn. Nghe đâu giống này có gốc ở miền Trung, cũng đã có mặt ở Hải Phòng lâu rồi nhưng vào cái thời mà hoa phượng còn ở khắp mọi nơi, chẳng mấy ai nhắc đến nó. Cây thì thấp, thân sù sì và già cỗi, hoa thưa và tím một màu ngằn ngặt.
Để rồi, trong ký ức mỗi người Hải phòng, người ta nhớ cây phượng nhiều hơn, hoài niệm về cái thời hoa đỏ rực cháy mãnh liệt nhiều hơn. Chẳng gì có thể thay đổi được cái tên của thành phố Hoa phượng, chẳng gì có thể thay đổi được tình yêu mãnh liệt của người Hải Phòng dành cho Hoa phượng, cho dù nơi đây bây giờ chỉ thấy nhiều bằng lăng ./.